“Được sống đã là hạnh phúc”

Sống và được sống là một niềm hạnh phúc. Được ở bên người mình yêu để tạo ra niềm hạnh phúc càng tuyệt vời hơn. Không có người yêu ư? Không sao ta vẫn còn gia đình và bản thân mình.
Gian khó, đau khổ, lạc lối, tuyệt vọng muốn hét lên để nói hết những gì được che giấu bên trong. Những giọt nước mắt đã từng làm ướt đôi má, vị mặn chát trong miệng. Có lúc tưởng chừng không thể đứng dậy được nữa, nhưng hãy bước chân lên thêm một bước, bỏ lại mọi thứ sau lưng, giữ lấy những điều đã từng hạnh phúc. Sao lại phải quên đi niềm hạnh phúc ấy dù nó đã từng. Ta khóc vì nó, đau khổ vì nó, thậm chí là muốn chết với nó để rồi lại đứng dậy và tiếp tục cuộc sống này.
Đời là vậy, dù có khóc hết nước mắt, hét đến khản đặc cả cổ, dù có làm đau chính mình vẫn phải tự vượt qua.
Cuộc sống như một ly cà phê. May mắn thì là một ly cà phê sữa, không may thì là một ly cà phê đen có đường và tệ nhất chỉ là một ly cà phê đen mà thôi. Người biết thưởng thức, cảm nhận được vị ngon trong đó. Người không biết thưởng thức dù cho thêm bao nhiêu sữa hay đường thì vẫn chỉ thấy đắng. Đau khổ, hạnh phúc đều chỉ là gia vị cuộc sống. Nên cho dù cố gắng mà nó vẫn xảy ra thì hãy xem đó là điều tất nhiên, là việc ta phải trải qua.
Hạnh phúc là sống, không hạnh phúc cũng là sống. Vậy nên, tiếp tục cố gắng mà vượt qua thôi…
Nhà văn Hồ Anh Thái, trong tiểu thuyết “Cõi người rung chuông tận thế”, mượn lời nhân vật chính khi đứng trước những cái chết bất ngờ xảy ra liên tục với người thân, đã bộc bạch rằng: ”Xin hãy đi dự đám tang thật nhiều, anh sẽ thôi thắc mắc những chuyện cỏn con ngoài đời, thôi đấu đá nội bộ cơ quan, thôi ham hố địa vị, thôi khát thèm tiền bạc”.
Cái chết khiến người ta thức tỉnh về sự “được sống” nhiều lắm.
Tôi tin rằng nỗi bất lực lớn nhất của đời người là phải nhìn người thân của mình không thể tiếp tục sống với mình được nữa. Vì chết là chết, chết thật sự là hết. Và chẳng có sự “hết” nào lại tuyệt đối như sự chết. Nhân loại, hôm nay người ta yêu nhau, mai người ta bỏ, người ta thở dài đánh thượt một câu “Thế là hết!”, nhưng ngày kia ngày kìa người ta lại ngựa quen đường cũ người quen hơi mà quay lại với nhau, hoặc yêu được một người khác, lại vui. Có nghĩa là: thế không phải là hết. Chết mới là hết. Sống là còn.
Kể chúng ta sống cũng buồn cười. Lúc vui thì bảo là vui lắm. Lúc bình thường thì bảo là nhạt. Lúc hơi buồn thì tưởng chết đến nơi rồi, lại bù lu bù loa lên “Thế thì chết quách đi!” hoặc “Sống làm gì nữa”, “Tao muốn chết, tao chán sống lắm rồi”… Khi tôi trải qua những nỗi bất – lực – hòan – tòan vì phải chứng kiến những cái chết của những người sống rất gần với tôi (mà đáng ra họ còn cả mấy chục năm cuộc đời phía trước), tôi đã không bao giờ còn ý nghĩ dễ dãi là “Mình muốn chết” nữa. Quan điểm về việc sống và chết cũng thay đổi hòan tòan, và giống hệt như chị Diễm Quỳnh, tôi thấy được sống đã là may mắn, những chuyện khác dù vui hay buồn, thất bại hay thành công, ok hay không ok… cũng chỉ là tẹp nhẹp.
“ Mỗi con người chỉ được sinh ra 1 lần và sống 1 lần thôi, nên em hãy làm cho nó có ý nghĩa. Đừng làm phí hoài những phút giây của tuổi trẻ em nhé, chúc em luôn luôn vui vẻ và mãi mãi ngập tràn HẠNH PHÚC ”
C.Á.O
04/05/2016

Tuổi 19 – chông chênh vào đời

Vẫn biết rồi sau những vấp ngã, những thất bại, những đớn đau người ta rồi cũng phải trưởng thành và lớn lên từng ngày, nên 19 ạ, cứ vững bước mà đi. Vì phía trước mãi là bầu trời!
19 tuổi – Một nửa của người lớn, một nửa còn lại là trẻ con…
Một nửa vùng vẫy muốn thoát ra khỏi vỏ bọc yếu mềm, để mạnh mẽ lên từng ngày!
Một nửa muốn nằm yên ở trong vỏ bọc an toàn, không tranh đua, không vội vã!

 

Sợ cô đơn. Ngày dài, tháng rộng trôi qua không biết mình cần gì, muốn gì. Có những ngày cảm giác thế giới bên ngoài quá rộng, quá nhiều mối quan hệ cần phải nuôi nấng, phải giữ chặt trong khi thế giới của mình lại quá bé nhỏ. Cứ nghĩ yên lặng trong thế giới của mình là an toàn, thế mà có lúc lại gần như ngộp thở, cô đơn cứ len lỏi rồi đan chặt đến siết buốt.

blue 16348507542

19 tuổi,

Ngây thơ đến tội, chẳng biết làm sao khi những người thân yêu bên cạnh bị tổn thương. Như lúc nhìn nước mắt của bạn thân chảy dài, chẳng thể ôm chặt để vỗ về, an ủi. Chỉ có thể câm lặng nuốt xót xa mà lạnh lùng buông ra từng từ: “Lau nước mắt đi. Không đáng.”

Sasaki.Haise.full.1809469.jpg

19 tuổi,

Bắt đầu bước ra trường đời, đủ để thấy cuộc sống chẳng còn là màu hồng nữa. Những mộng mơ đã tắt lịm. Ánh mắt chợt hoài nghi, sự giả dối thành hình dưới cái vỏ bọc đẹp đẽ, đến nỗi bóc tách nó cũng là cả một quá trình. Để rồi thất vọng nhận ra, những yêu thương tin tưởng cho đi chẳng chút nào xứng đáng.

Broken bones 12425331345.jpg

19 tuổi,

Không muốn phải để tâm suy nghĩ quá nhiều, chỉ muốn đơn giản là đứa trẻ con. Lớn rồi chẳng ai cấm người ta được làm những điều ấy nhưng cuộc sống này vì quá khắc nghiệt nên người ta chẳng thể nào như lúc bé dại. Người ta tìm kiếm cái tôi bản lĩnh mà ghét bỏ thương hại.

Người ta ghét bản ngã yếu mềm của bản thân, một mực từ chối nó để tiếp nhận bản ngã mạnh mẽ mới. Để rồi khi còn một mình, trút bỏ hết những vụn vặt đời thường, những tranh đấu ngoài xã hội người ta mới biết lòng đã nát tan tự bao giờ.

It's made for smurfs 6157316032.jpg

19 tuổi,

Sợ phải yêu một người. Bởi thích là chuyện dễ dàng nhưng để yêu lại quá nhiều khó khăn. Có những mảnh cảm xúc vụn vỡ, chia tan cứ găm chặt vào tim chỉ chực chờ tim hé mở là lao vào cấu xé. Căm ghét cái cảm giác phải chờ đợi, phải kết thúc khi mà cả hai đều im lặng.

Câu chia tay chẳng được nói ra, người trong cuộc không có được đáp án mình cần, chỉ biết cúi đầu lặng lẽ bước ra khỏi cuộc đời nhau. Lòng đau nhói nhưng vẫn cố chấp nói rằng mình ổn. Mạnh mẽ lắm khi làm người ta đau, sao chẳng thể rơi nước mắt để nỗi buồn có cớ tan đi, để trái tim yên an chịu nằm sâu trong lồng ngực.

13556884_208057449594062_1390750911_n

19 tuổi chông chênh đứng giữa cái ranh giới mong manh trẻ con và người lớn. Độc lập mà bước đi, dù biết ở phía xa con đường kia còn vô vàn những thử thách đang chờ đợi ta.
Vẫn biết ở đâu đó, dù cả thế giới quay lưng với ta, kể cả khi bị cuộc đời xô ngã thì ta vẫn có một nơi để trở về. Là gia đình yêu thương êm ấm, là vòng tay che chở của mẹ, là bờ vai mạnh mẽ của cha, là cái nắm tay yêu thương của bạn bè, là ai đó với nụ cười hiền ôm thật chặt ta.
Vẫn biết rồi sau những vấp ngã, những thất bại, những đớn đau người ta rồi cũng phải trưởng thành và lớn lên từng ngày, chẳng thể mãi cứ ngây thơ và bé dại trong vòng tay của những người yêu thương ta. Mạnh mẽ lên rồi ta sẽ trưởng thành cứ vững bước mà đi. Vì phía trước mãi là bầu trời!

Flight of Fancy 14823468007.jpg

CÁO
10/11/2015